Mối tình đầu...
Xuan Tung
Tuổi mười bảy khi trái tim mở cửa,
Tôi mơ hồ nghe tiếng gọi của tình yêu.
Tâm hồn tôi tựa như một cánh diều,
Khẽ xao động khi cuộc đời nổi gió...
Những đêm khuya một mình căn gác nhỏ,
Tôi trọc trằn trong nỗi nhớ bâng khuâng.
Khuôn mặt em lúc rõ, lúc mờ dần,
Mong trời sáng để tôi mau thấy lại.
Đứng trước em tôi thấy mình khờ dại,
Lúc cúi đầu, khi đỏ mặt gãi tai.
Lúc em nhìn thì ngoảnh mặt giả nai,
Mà bỗng thấy trong lòng vui rạo rực.
Em biết chăng trái tim trong lồng ngực,
Tôi rộn ràng, thổn thức đã bao đêm?
Và biết chăng khi nắng tắt bên thềm,
Tôi lại sắp có một đêm không ngủ?
Ôi tình yêu có bao giờ là đủ,
Khi một người... mãi nhớ một người thôi.
Nếu tình yêu là lẽ sống đời tôi,
Thì tôi sẽ sống hết mình vì nó...
Nếu tình yêu là muôn ngàn sóng gió,
Tôi sẽ gồng mình gắng sức vượt qua.
Nếu tình yêu chỉ như một nhành hoa,
Tôi nâng niu mà không bao giờ bứt.
Nếu tình yêu là mỏng manh dễ đứt,
Tôi nhẹ nhàng giữ chặt nó trong tay.
Nếu tình yêu tựa như cánh chim bay,
Tôi sẽ đợi cho đến ngày về tổ.
Dẫu tình yêu là muôn ngàn gian khổ,
Cũng công bằng với một phút gần em.
Và một lần đèo em đến quán kem,
Nụ cười ấy dành riêng cho tôi đó.
Cuộc đời ơi lại đây tôi hỏi nhỏ:
Thế nào là hạnh phúc của tình yêu?
Dẫu dòng sông vẫn luôn chảy một chiều,
Nhưng chẳng lẽ tình yêu không thể khác?
Bởi tôi như con nai vàng ngơ ngác,
Mãi mong chờ, khao khát một tình yêu.
Dẫu yêu em tôi chẳng nhận được nhiều,
Nhưng cũng đủ cho lòng tôi ấm lại.
Tình đầu là... mãi mãi... phải không em ???